Chuyen tinh yeu - Những ngày mưa trên phố. Chiều mưa, nhưng không vì thế mà Thành Phố bớt đi cái ồn ào vốn có của nó, em nhớ về 1 tình yêu.
Hôm nay là thứ bảy, dòng người đông đúc hối hả ùa ra đường toả về các ngã. Em vẫn lặng lẽ đi vế một mình, cô đơn, trống vắng. Tình cờ, em chạy dọc con đường vào nhà anh, ký ức của một thời dấu yêu hiện về làm lòng em đau nhói. Vậy mà em đã mất anh thật rồi, em mất anh chỉ vì một phút nông nổi, vì cái tính ương bướng của một con bé lúc nào cũng kiêu hãnh với những gì mình có.
Con đường ngáy xưa, bây giờ vẫn không thay đổi, phố xưa vẫn lá những quán cóc ven đường, những cành cây gìa xơ xác mỗi buổi chiều về, nhưng tất cả đã không còn là của riêng hai đứa mình nữa rồi. Em nhớ lắm những ngày xưa, nhà chúng ta ở cạnh nhau, anh thường chở em đi học, hai đứa cứ lang thang suốt dọc đường ngắm phố trong cơn mưa hay rong ruổi suốt trưa nắng trên đường chỉ vì anh không thích em nói chuyện với một "thằng nhóc". Em bật cười thích thú khi nghe anh nhăn nhó giải thích vì em biết anh đang ghen với " thằng nhóc" đó và em tự hào rằng trong lòng anh lúc nào cũng có em.
Em nghịch ngợm, sôi nổi, đôi lúc bướng bỉnh, cố chấp. Còn anh rất hiền, hay giành tặng em những câu nói hay về tình yêu, hay quan tâm đến người khác, lại giỏi giang, hai đứa trái ngược nhau từ sở thích đến tính tình nhưng không hiểu sao ông trời lại bắt trái tim em và anh đập cùng một nhịp.
Em cứ nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên đời này khi có anh ở bên cạnh. Thế mà... ông trời đã không công bằng, để cho anh gặp em rồi bắt chúng ta xa nhau. Em chuyển nhà ra ngoại thành cùng với gia đình. Xa anh, xa phố cưa em mới hiểu thế nào là "nhớ", nỗi nhớ cứ da diết cồn cào trong lòng. Em không còn được đi trên những con đường cũ, không còn được anh đua đi học vì nhà em và nhà anh cách quá xa. Anh vẫn quan tâm, lo lắng cho em như trước đây nhưng những lần gọi điện cho em cứ thưa dần, thưa dần, tạo nơi em nột khoảng trống với đầy những hồ nghi, lo sợ.
Em biết anh không có điều kiện để chăm sóc em nhiều như trước đây, em đã cố gắng để có thể quen dần với điều đó nhưng càng ngày nỗi lo sợ trong em càng lớn và em đã không thể thông cảm cho anh vì em là đứa cố chấp, chưa bao giờ em đứng ở vị trí của anh và cảm thông cho anh. Em đã quyết định nói tiếng chia tay với anh dù lòng em đau khổ đến tột cùng khi phải mất anh. Em ngốc quá phải không anh?
Một mùa mưa nữa lại đến. Em biết anh còn rất yêu em, anh chấp nhận lời chia tay phũ phàng hôm ấy vì anh tôn trọng quyết định của em. Anh vốn rất ghét nhìn thấy em khóc vì thế mà anh đã để cho em ra đi phải không? Em đã cố gắng quên anh nhưng càng cố quên em lại càng nhớ nhiều hơn, mỗi buổi tan học, emcứ dõi mắt tìm kiếm một bóng hình quen thuộc dù biết là vô vọng. Bây giờ có nói gì đi nữa cũng đã muộn rồi, nhưng em muốn anh biết rằng: Em mãi mãi yêu anh..
Có thể bạn thích xem: Clip aoe
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét